Nhớ trường - Lê Thu Lan –Lớp PDB87 – Khóa 87-90

                Được bày tỏ cảm xúc về mái trường nơi đã tạo dựng và trang bị cho tôi một   hành trang quí báu để tôi bước vào đời, về thầy cô kính yêu và bạn bè quí mến, được cùng nhau nhắc lại những kỷ niệm không thể nào quên của một thời học sinh dưới mái trường “KỸ THUẬT ĐIỆN HÓC MÔN ” là  niềm hạnh phúc lớn và hãnh diện của tôi cũng như các bạn đã từng được học tập dưới mái trường này.

                Nhớ trường, ơn Thầy và nhớ bạn là nỗi lòng của tôi trong lúc này. Tôi rất tự hào vì đã được học tập dưới mái trường này, nơi đây đã có bề dày thành tích và truyền thống dạy tốt, học tốt. Từ mái trường này đã có biết bao nhiêu thế hệ học sinh đã trưởng thành và thành đạt, đã làm được nhiều việc hữu ích không chỉ riêng trong nghành điện mà trong nhiều lĩnh vực khác cho đất nước .

               Cho dầu dòng thời gian và cuộc sống cứ hối hả trôi, nhưng những kỷ niệm về mái trường xưa đối với tôi vẫn đẹp và nguyên vẹn biết bao những gương mặt thầy cô, bạn bè...ai nấy đều hồn nhiên ,thân thiện với  tất cả ước mơ và hoài bão với đầy ắp tiếng cười và kỷ niệm .

               Thấm thoát mà đã 21 năm tôi rời xa trường. Nhớ ngày đầu tiên bước vào ngôi trường, tất cả đối với tôi mọi thứ đều xa lạ . Trước mặt tôi là một sân trường nhỏ bé, cũ kỹ với vài cây phượng sơ xác. Mặt sân lồi lõm đá. Trường chỉ có vỏn vẹn hai dãy phòng học nằm cạnh văn phòng trường ,đối diện là nhà ăn tập thể và xưởng điện với các thiết bị thô sơ. Lớp học vừa hẹp, vừa thấp với màu sơn đã cũ càng làm cho nó thêm tối tăm.Phía sau những dãy phòng học ,nhà xưởng là những đám cỏ mọc cao .Một lối đi nhỏ băng qua ao đưa tôi đến khu ký túc xá của trường .Đó là một dãy nhà cấp 4 đã hư cũ, màu tường hoen ố , nền và trần nhà hư nát, Thầy cô của chúng tôi cũng phải ở nhà tập thể tồi tàn, với những tấm tôn thiếc nóng như lửa, và những tấm vách mốc trắng vì mưa nắng. nỗi hụt hẫng và thất vọng trong tôi càng tăng. Cảm nhận đầu tiên của tôi về ngôi trường là như thế đấy. Tôi không hiểu tại sao trong tôi lại có những tư tưởng, suy nghĩ rất coi trọng vẽ đẹp bên ngoài đến thế. Trong đầu tôi luôn xuất hiện những suy nghĩ “ liệu mình có học nỗi ba năm ở đây không? ” Hầu như ngày nào những suy nghĩ ấy cũng xuất hiện trong đầu tôi, nhưng cho đến một ngày tôi không còn nghĩ đến điều đó nữa, thay vào đó là những niềm tin và hy vọng về một tương lai tươi sáng. Và những người đã giúp tôi có được niềm tin và hy vọng đó không ai khác hơn là Thầy Cô của tôi. Vâng, những Thầy, Cô trong ngôi trường nhỏ bé, cũ kỹ ấy.

Người trước tiên mà tôi phải kể đến đó chính là Cô Chủ nhiệm của tôi năm ấy. Đó là Cô Nga, Cô đã dạy tôi môn Nga văn . Cô rất hiền, rất tận tụy vì chúng tôi. Ngoài những tiết học ngoại ngữ cô còn dạy chúng tôi những bài hát tiếng Nga làm cho lớp học thêm sôi nổi và vui hơn .Cô quan tâm, khuyên bảo, dạy dỗ từng đứa một làm cho lớp chúng tôi càng thêm thân thiện và đoàn kết hơn. Chính cô đã động viên, an ủi tôi, tạo cho tôi có thêm một chỗ dựa tinh thần, để tôi đam mê việc học. Kế đó là Thầy Hóa dạy chúng tôi môn vẽ kỹ thuật. Thầy rất nghiêm khắc , không dịu dàng như cô chủ nhiệm, Không vui vẻ như Cô Thảo nhưng cách dạy của Thầy thì lại rất tuyệt. Thầy sẵn sàng giảng lại bài học nhiều lần cho đến khi chúng tôi hiểu tường tận. Chính nhờ vậy mà làm cho chúng tôi ý thức được việc học của mình. Bên cạnh đó còn rất nhiều rất nhiều thầy cô khác như Thầy Đức , Thầy Hân ,Thầy Bửu ,Thầy Lân ,Thầy Quỳnh,Thầy Hạnh…… Mỗi Thầy,Cô đều có cách dạy riêng khác nhau, nhưng tất cả đều có chung một điểm đó là rất tận tâm với nghề nghiệp, thương yêu học trò như những đứa con của mình. Tôi không biết cảm nghĩ trong đầu của tôi về ngôi trường, về thầy cô đã thay đổi tự lúc nào. Chỉ nhớ những lúc đám bạn học cùng trường ngày xưa họp mặt, kể về Thầy ,Cô chúng nó ở những ngôi trường nổi tiếng thì tôi mới thấy mình thật sự may mắn. Trong những lần họp mặt đó, tôi luôn thao thao bất tuyệt khoe với chúng nó về ngôi trường tôi, về Thầy,Cô tôi. Tôi càng hãnh diện, và thấy sự lựa chọn ngày xưa của mình quả không sai. Tôi tự cho rằng mình có một chút gì đó gọi là may mắn hay nói đúng hơn đó chính là do “duyên may” của tôi với ngôi trường.


            Ngôi trường “KỸ THUẬT ĐIỆN HÓC MÔN ” ngày nào đã để lại trong tôi nhiều ký ức, nhiều kỷ niệm đẹp của tuổi học trò: những kỳ thi, những ngày picnic, những buổi lao động , những trận bóng đá, những kỳ hội diễn văn nghệ… Tuy điều kiện kinh tế những năm tháng ấy với muôn vàn khó khăn nhưng thầy và trò vẫn miệt mài với dạy và học, vẫn vui với tuổi học trò... Nhưng mà, niềm vui bao giờ cũng được cảm nhận là ngắn ngủi. Thoáng chốc đã gần hết ba năm, lại lo thi tốt nghiệp, lo tìm việc làm… sắp đến ngày xa trường.

              Các Thầy ,Cô đã chắp cánh cho những ước mơ của chúng tôi bay cao, những hành trang kiến thức cho chúng tôi vững bước vào đời và giúp chúng tôi thực hiện thành công những ước mơ của mình. Dưới mái trường này, nhờ công lao của các thầy cô đã mang hết nhiệt huyết dạy dỗ, chỉ bảo mà tôi đã học được rất nhiều những kiến thức về khoa học, về chuyên môn ,về cuộc sống và từ một người học trò ngây thơ, nhút nhát tôi dần trở thành một thanh niên chững chạc, nghị lực, tự tin và nhiệt huyết. Những năm tháng ấy đầy khó khăn, vất vả nhưng các thầy cô vẫn hết lòng “ vì học sinh thân yêu ”, chỉ với một mong ước duy nhất là học trò của mình sẽ trở thành những công dân tốt, có ích cho xã hội, cho đất nước.  

Giờ đây, ngôi trường của tôi đã được sửa chữa và nâng cấp thành trường “CAO ĐẲNG ĐIỆN LỰC TP HỒ CHÍ MINH”, mặt sân được tráng bằng phẳng, cây phượng xơ xác ngày nào nay cũng rất um tùm rợp lá. Lớp học ngày nào được thay bằng những dãy lầu khang trang…. Nhưng không thể phai mờ trong tôi hình ảnh của ngôi trường cũ. Nó đẹp từ sân trường, ghế đá, hàng cây, và cả lớp học nữa. Tôi yêu nó, tôi quý nó. Tuy nhỏ bé nhưng lại ấm áp, nó chứa ngập tình thương của những người ươm mầm, trồng cây đem lại màu xanh cho Xã hội. Đã nhiều năm qua rồi, mà Thầy, Cô trong ngôi trường ấy vẫn không hề thay đổi, không hề già đi trong mắt tôi. Tình cảm của thầy cô dành cho học trò vẫn dạt dào, bao la như biển cả. Bây giờ và cho đến sau này tôi cũng không thể quên được ngôi trường đó và những cái tên cô Nga, cô Thảo, cô Phụng ,Cô Hân,Thầy Đức, Thầy Nghiệp ,Thầy Thanh  … cũng sẽ không hề phai nhạt trong tâm trí của tôi. Những người đã đem lại nguồn sáng, mở ra cho tôi một tương lai tươi đẹp. Tôi muốn gửi ngàn lời cám ơn chân thành đến Thầy, Cô, ngôi trường, cũng như cái mà tôi gọi là “duyên may” khi đã đưa  tôi đến học ở ngôi trường này để cho tôi có được một hồi ức, một hồi ức rất đẹp của một thời cấp sách đến trường.

            Rời mái trường thân yêu, mỗi dịp đi qua cổng trường bao giờ tôi cùng ngắm nhìn rất kỹ, cảm nhận sự đổi thay hàng ngày của nhà trường, hòa nhịp với sự phát triển của đất nước. Nơi đây vẫn sôi nổi khí thế dạy tốt, học tốt vẫn đầy ắp những tiếng cười, những trò tinh nghịch và cả những buồn vui bất chợt của tuổi học trò. Những dịp hội trường, gặp lại thầy cô, bạn bè trong mừng rỡ...nụ cười có..nước mắt cũng có...Nhưng những hình ảnh về ngôi trường cũ, những gương mặt của thầy cô, của bạn bè trong những tháng năm ấy vẫn không phai mờ. Tôi sẽ nhớ mãi mái trường này và không biết nói gì hơn ngoài bốn chữ "Tôi yêu trường tôi".

               Lời cuối xin được gửi đến tất cả các Thầy Cô lời chúc tốt đẹp nhất. Chúc các Thầy Cô và gia đình luôn mạnh khỏe, hạnh phúc, luôn dạy tốt và thành công trong sự nghiệp trồng người. Chúc trường ta ngày càng phát triển, có nhiều thầy giỏi và trò giỏi để đóng góp thêm nhiều nhân tài cho đất nước. Chúc các cựu học sinh của trường luôn mạnh khỏe, thành đạt hơn trong cuộc sống, gia đình hạnh phúc và luôn nhớ về trường.

              Chúc các em học sinh đang ngồi trên ghế nhà trường luôn cố gắng học giỏi, có nhiều ước mơ đẹp và sẽ thành hiện thực. Các em có quyền tự hào về mái trường nơi các em đang học, về các thầy cô, về các thế hệ đàn anh đi trước và luôn nhớ rằng mọi người luôn mong chờ sự thành công của các em, tương lai của đất nước ở trong tay các em.  

                                                                                    Trị An ,Ngày 30 tháng 8 năm 2011

Ngày: April 20, 2017, 3:25 pm - Lượt xem: 802